Hôm nay mò lên blog, thấy thông báo từ hôm qua, mới nhận ra quay qua quay lại đã 5 năm rồi.
Trở lại những ngày đầu lập blog, khi đó tôi chỉ là một thanh niên thất nghiệp sau khi vừa rời khỏi công ty, ngồi trong căn hộ studio đi thuê chỉ vỏn vẹn 12m2 viết ra những kiến thức mà bản thân nghĩ rằng sẽ không cần dùng đến nữa, theo gợi ý từ một người bạn, người đồng nghiệp lâu năm. 5 năm sau, tôi vẫn là một thanh niên ngày thất nghiệp, tối dạy thêm, ngồi trong tòa nhà studio 2 tầng 120m2 (vẫn đi thuê) viết ra những dòng này.
Thời điểm này 5 năm trước, tôi đưa ra một quyết định quan trọng: Từ bỏ công việc biên kịch. Chính xác thì, trong suốt 4 năm làm biên kịch, viết kịch bản từ MV, quảng cáo, đến sitcom, phim truyền hình; phần lớn dự án mà tôi tham gia, tôi đều không có credit. Số phận của một biên kịch ma (ghostwriter) là mãi mãi phải chìm trong bóng tối. Và khi bạn không có credit, nghĩa là bạn không được thừa nhận về những gì bạn đã làm ra. Nói đơn giản là không credit, không sản phẩm. Không có gì để bạn nhét vào portfolio cả.
Vậy nên, tôi từ bỏ. Chẳng có gì níu giữ tôi lại với công việc đó, vào lúc đó cả. Trên thực tế, trong phần lớn thời gian đi làm của mình, thu nhập chính mà tôi có được đến từ công việc sản xuất, quay dựng chương trình, video clip. Chỉ một phần nhỏ thu nhập đến từ việc viết kịch bản. Và dù tôi có viết nhiều thế nào, viết tốt thế nào, sản phẩm làm ra bao nhiêu, cũng chẳng ai công nhận tôi là biên kịch, hay ít nhất là, biết viết kịch bản.
Sau khi biết về quyết định đó, một người bạn, biên kịch đồng hành cùng tôi trong một thời gian dài, đã gợi ý rằng: “Nếu bạn không dùng đến những kiến thức (biên kịch) này nữa, sao không thử viết blog và chia sẻ đến với những người cần đến chúng?”. Thế là blog này ra đời.
Việc viết blog hóa ra mang lại nhiều thú vị hơn tôi mường tượng. Bằng việc viết ra những kiến thức mình có trong đầu, não tôi trở nên nhẹ nhàng, thư thái hơn. Những bài viết trên blog dần dần được đón nhận, được chia sẻ, mang đến cho tôi cơ hội quen biết với nhiều người bạn mới ở nhiều lĩnh vực sáng tạo khác nhau. Nhờ vào blog, tôi bắt đầu nhận được liên hệ từ các nhà sản xuất, đạo diễn, nhận được lời đề nghị tham gia vào những dự án lớn hơn. Sau một thời gian, mọi người bắt đầu gọi tôi là “biên kịch”.
Sự công nhận đó ban đầu thật sự tuyệt vời. Điều mà tôi cố gắng phấn đấu để có được suốt hàng năm trời, lại có được vào lúc tôi không ngờ được nhất. Vài tháng sau khi bắt đầu viết blog, tôi nhận được sự hỗ trợ từ một người bạn quen qua blog và cùng nhau làm webdrama đầu tay. Bộ phim may mắn được lên sóng HTVC+ và giúp tôi được ra mắt (debut) với tư cách đạo diễn phim sau đó nửa năm. Đến năm 2019, thông qua blog, tôi bắt đầu nhận được đề nghị tham gia phát triển kịch bản cho 2 dự án phim điện ảnh liên tiếp. Đến cuối năm 2020, giữa thời điểm dịch bệnh phức tạp, nhờ vào sự ủng hộ của các bạn theo dõi blog, tôi quyết định làm điều mà tôi từng rất ngần ngại trước đó: Mở lớp hướng dẫn viết kịch bản phim. May mắn thay, lần lượt từng lớp học mở ra đều suôn sẻ. Một số bạn học viên sau khóa học đã tìm được hướng đi và đạt được thành công nhất định. Đó là động lực khiến tôi cảm thấy được an ủi rằng những kiến thức mà bản thân chia sẻ cuối cùng cũng mang lại giá trị nhất định cho người khác.
Dù vậy, mọi chuyện trên thế gian đều có hai mặt, như một đồng xu mà khi ném lên bạn không biết mặt nào sẽ chạm đất trước. Danh xưng “biên kịch” mang đến cho tôi nhiều cơ hội mới, đồng thời cũng khiến tôi bị “chết danh” khi mọi người xung quanh nhìn vào đều nghĩ rằng tôi “chỉ là biên kịch”. Những dự án kịch bản điện ảnh nối tiếp nhau khiến tôi dần xa rời khỏi công việc sản xuất, quay dựng. Càng nhiều người biết đến tôi với tư cách biên kịch, càng ít người biết nhớ rằng công việc chính của tôi là đạo diễn, quay phim. Chỉ sau 2 năm ngồi viết, tôi gần như mất hết mọi mối quan hệ, khách hàng cũ ở mảng sản xuất chương trình, quảng cáo. Sau khi đại dịch qua đi, tôi nhận ra bản thân đã trải qua gần 4 năm không làm phim của riêng mình. Tôi đã đi quá xa khỏi những dự định, kế hoạch ban đầu. Giờ đây, tôi phải nỗ lực nhiều hơn để điều chỉnh sự nghiệp bản thân về đúng hướng.
5 năm đã qua kể từ ngày đầu trang blog này lên sóng. Trong 5 năm, từ những chuyên mục đầu tiên như Kịch bản 101 đã đi đến mùa thứ 3, chuyên mục Con đường biên kịch gây tranh cãi, chuyên mục Review phim hiếm khi có bài mới, đến chuyên mục Làm phim một mình chỉ mới được hình thành; là cả một chặng đường dài. Từ một trang blog nhỏ chia sẻ những kiến thức, quan điểm, góc nhìn mang tính cá nhân; trở thành một nền tảng đa kênh blog-vlog-podcast về làm phim độc lập, là điều tôi chưa từng nghĩ tới khi viết những bài blog đầu tiên. Sau 5 năm, thông qua trang blog này, tôi đã dần tìm được những người đồng hành, những người ủng hộ mình. Đó là giá trị, là món quà ý nghĩa nhất mà tôi có được trong suốt quá trình chia sẻ và đón nhận kiến thức, kinh nghiệm cùng mọi người.
Cảm ơn những người bạn đã đăng ký theo dõi và ủng hộ blog suốt thời gian qua. Cảm ơn những tin nhắn, bình luận, email chia sẻ, động viên sau mỗi bài viết mới. Cảm ơn các bạn đã chia sẻ, giới thiệu blog đến với cộng đồng. Đây không phải lời tạm biệt, tất nhiên rồi. Blog vẫn ở đây, và trong năm tiếp theo này, hãy cùng đón chào những nội dung mới, những bài viết, vlog, podcast, phim ngắn và webdrama mới sẽ được ra mắt trên các nền tảng Blog – Youtube – Spotify. Bên cạnh đó, một studio mới vừa được hình thành, nơi chúng ta có thể gặp nhau trực tiếp, cùng trò chuyện, chia sẻ với nhau thông qua các buổi chiếu phim, workshop và khóa học mới sẽ được tổ chức thường xuyên.
Một lần nữa, cảm ơn sự ủng hộ của bạn dành cho blog. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, chắc chắn đó. Và nếu bạn vẫn chưa đăng ký theo dõi các kênh của blog, hãy nhấn đăng ký ngay nhé!
Chúc mừng blog tròn 5 tuổi!
©yooribae