Ngay từ nhỏ, tôi đã không có nhiều khả năng giao tiếp xã hội. Vậy nên để thể hiện cảm xúc, suy nghĩ, thái độ của mình, tôi thường chọn cách viết hoặc/và vẽ ra. Có người thích, có người không. Có người hiểu, có người không. Rất khó khăn để tôi có thể hiểu được mọi người, khi phần lớn thời gian của tôi trong ngày, là ngồi một mình trong một căn phòng nhỏ 12m2 nhìn vào thế giới này qua một màn hình 15inch được kết nối internet.
Tôi luôn muốn giao tiếp với mọi người, nhưng không phải lúc nào tôi cũng có cơ hội thể hiện điều đó. Tôi luôn muốn trình diễn câu chuyện của mình, dưới nhiều hình thức khác nhau, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng đón nhận nó. Tôi vẽ không đẹp, nên không thể thành họa sĩ. Tôi viết không hay, nên không thể thành nhà văn. Tôi muốn làm phim, nhưng tài chính của tôi chưa bao giờ đủ cho việc đó. Nhưng nếu không làm phim, tôi chẳng biết phải làm gì khác nữa.
Tôi luôn nghĩ nhiều thứ, tưởng tượng nhiều thứ, nhưng rồi ngay khi tôi vừa quay đi, tôi lại quên mất chúng. Thật tồi tệ khi những điều tốt đẹp luôn dễ dàng bị quên đi, trong khi những ký ức tồi tệ thì mãi luôn đeo bám. Vậy nên, dù khá xa lạ với việc này, nhưng tôi quyết định viết blog. Tôi mong rằng, với trang blog này, tôi có thể lưu giữ nhiều hơn, những ý tưởng, những nghĩ suy, những cảm xúc của bản thân; và biết đâu được, tôi có thể chia sẻ chúng đến với nhiều người.
Một điều gì mới ngày hôm nay, có thể, thay đổi cuộc sống của bạn vào ngày mai.
Tôi hy vọng thế.
Xin chào bạn, chúng ta có thể là bạn không?
Chào Hoàn, rất vui được biết bạn.