[CON ĐƯỜNG BIÊN KỊCH] Chương 2: CHUYỆN LÀM “GÁI”

[19+] WARNING: Nội dung dưới đây có chứa lời lẽ thô tục và mang tính bạo lực, không phù hợp với trẻ em dưới 19 tuổi, phụ nữ mang thai hoặc đang cho con bú, người có bệnh tim mạch và những người không có khả năng đọc hiểu tiếng Việt. Khán giả cân nhắc trước khi xem.

Làm biên kịch cũng như làm đĩ, nhưng không phải con đĩ nào cũng chỉ đứng đường.

Ngay từ những ngày đầu tiên bước vào cái nghiệp kiếm sống bằng cách dùng từ này, tôi đã không ít lần bị khách đè ra cưỡng hiếp. À tất nhiên là ví von thôi, chứ méo có khi nào bị hiếp theo nghĩa mà các bạn đang nghĩ tới. Cái nghề này, nếu nói là bạc bẽo, ừ thì bạc thật; nếu nói là khốn nạn, thì cũng khốn nạn thật. Câu chuyện ngày hôm nay là một ví dụ.

Câu chuyện bắt đầu khi một ngày nọ, có một gã to béo, phốp pháp, có vẻ lắm tiền, tiến đến một cô gái bao hạng sang và hỏi “Này em, tối nay đi chơi với anh chứ?”. “30.000$/đêm, nhé” cô gái nhẹ nhàng trả lời, vẻ lơ đãng. “Sao đắt thế em?” Gã đàn ông giật mình, ngạc nhiên hỏi lại, “Bình thường anh đi mấy đứa đứng đường có 500k/2 shot thôi mà!”. Cô gái bao quay sang nhìn gã đàn ông, nhíu mày khó chịu “Anh nghĩ sao mà lại so sánh tôi với mấy đứa đó?”. Gã đàn ông cười khẩy, vẻ khinh bỉ: “Cô cũng chỉ là đĩ thôi. Đĩ thì con nào chẳng giống nhau, việc gì phải so sánh?”.

Đĩ thì con nào chẳng giống nhau, việc gì phải so sánh?

Vâng, đó là câu chuyện của một “con đĩ”. Tôi thấy rằng dường như người đàn ông đó đang hiểu lầm. Một sự hiểu lầm tai hại. Tôi nhận thấy rằng hiện nay có rất nhiều người như vậy. Họ nghĩ rằng “ồ, đĩ là đĩ, con đĩ nào chẳng như nhau”, vâng, nói như vậy chẳng khác nào nói một tay giám đốc đa cấp cũng không khác gì một ông giám đốc top 30 Forbes cả. Nói vậy các bạn hiểu không?
Chắc có vài bạn không hiểu. Ok, thế này nhé:

Cái thứ đứng đường là thứ mà thằng đéo nào cũng có thể đè ra chơi chỉ với vài đồng bạc lẻ, còn gái hạng sang thì đéo phải có tiền là chơi được.

Đậu má tao đéo thể hiểu được, cái thứ quần què gì mà đéo có tí não nào, tới trước mặt tao và kêu tao phải phục vụ nó như mấy con đứng đường. Con mẹ nó chứ. Ok tuy tao đéo phải sao hạng A, nhưng tao cũng đéo có bèo tới mức phải ra đứng đường kiếm sống. Nói đơn giản thế này. Đĩ cũng có nhiều loại, cũng có thứ hạng rõ ràng. Có những con bước vào nghề với tâm thế có tiền là được, sẵn sàng phơi lồn ra cho đủ thứ khách chịch tha hồ chịch đủ kiểu bạo dâm gang bang cái quần gì cũng được miễn là sau đó nó quẳng cho vài đồng bạc lẻ. Nhưng cũng có những con khôn hơn, biết giá trị mình tới đâu, biết tuổi nghề mình đéo có dài nổi, nên cố gắng hết sức, tạo ra vị thế, chỉ cặp với khách sang, đại gia, mỗi lần vài chục củ, tháng chịch vài lần. Thế là nghiễm nhiên mấy con đó lên đầu, mấy con đó thành hàng hiếm, mấy con đó đéo phải ra đường. Tất nhiên cái gì cũng có hai mặt của nó. Mấy con đứng đường nhiều khách hơn, kiếm tiền tươi đều đều. Còn mấy con hạng nhất thì đéo phải lúc nào cũng được thông chym, nên đôi khi là đói mốc mỏ. Nhưng mà phải hiểu rằng, cái thứ đứng đường là thứ mà thằng đéo nào cũng có thể đè ra chơi chỉ với vài đồng bạc lẻ, còn gái hạng sang thì đéo phải có tiền là chơi được, mà còn phải biết cách chơi, chơi cho đẹp. Mà đâu phải tự nhiên có con lên được hạng sang, có con đứng đường tới chết. Tất cả phụ thuộc vào kỹ thuật. Mấy con đứng đường chỉ làm được mỗi việc duy nhất: phơi ra cho khách đút vô, xong. Cái đó con đéo nào chẳng làm được. Nhưng gái hạng sang thì khác. Bolow job, hand job, đá bi, massage, kamasutra… cái đéo gì nó cũng biết, cũng làm tốt, cũng làm ngon, thế là nó được lên hạng. Nói đơn giản, hơn kém nhau là ở cái kỹ thuật thôi. Đẹp lồng lộn mà đéo có kỹ thuật thì cũng vài lần rồi chán. Còn nhan sắc trung bình mà kỹ thuật tốt thì giá cao khách dài dài. Đời là vậy. Còn mấy con xấu quá thì đéo ai thèm quan tâm tới kỹ thuật của nó đâu.
227f5c87a61519549f422a40862580a3.jpg
Nhìn tên sách đoán nội dung
Nhắc tới mấy con xấu. Trong cái giới làm đĩ này, không chỉ có mấy con bán lồn kiếm sống, mà còn có mấy đứa mà có thể tạm gọi nó là tú bà. Tú bà thường có 2 loại: 1 là cái loại kỹ thuật thượng thừa kinh nghiệm đầy mình có điều sau nhiều năm già yếu nhăn nheo chảy xệ khô cmn nước rồi nên không đi khách được nữa, đành chuyển sang quản lý và đào tạo mấy em đào mới. Loại này hiếm. Phần lớn chết vì HIV trước khi đủ tuổi rồi. Loại thứ 2, phổ biến hơn, đó là mấy con xấu đau xấu đớn xấu đéo có từ nào để diễn tả cái xấu kinh cmn khủng của mấy con đó, có nhiều con xấu tới mức mà bắt ngủ với nó thà tao tự cắt cmn trym. Cái loại này vì đéo có cơ hội để đi khách (phần lớn trong số đó trinh hóa cmn thạch) nên đéo có kinh cmn nghiệm gì, sống chủ yếu bằng việc tìm đào cho khách xong cắn cmn tiền hai bên. Và cái loại này thì rất là tởm. Cái loại này kiểu như ảo tưởng sức mạnh, đéo có kinh nghiệm đụ đéo gì, có khi con cu bằng thịt cũng chưa từng được chạm vô, nhưng lúc nào ở trước mặt đào cũng ra vẻ ta đây biết hết, suốt ngày hở ra là chém gió em phải handjob thế này, blowjob thế kia bla bla bla mà thực tế làm theo chúng nó có đường ăn tát. Cái loại đó thực sự khiến người ta khó chịu. Ủa, giờ tao đi khách hay mày đi khách? Nếu mày đụ đéo giỏi vậy sao không đi khách cmn đi mà lại gọi tao? Đụ má đơn giản là mày đéo đủ trình, đéo có kinh nghiệm gì, đéo biết kỹ thuật gì, đéo đủ nhan sắc để khách nó thèm nhìn tới cái bản mặt mày, nên mày mới phải ngồi đó, gọi đào cho khách, kiếm khách cho tao. Mà mày cũng đéo có biết điều. Mày đã đéo biết gì thì câm cmn mõm mày lại, suốt ngày cứ sủa ăng ẳng lên, kêu tao phải phục vụ khách thế này, phục vụ khách thế kia, kêu phải bắt chước con này, bắt chước con kia, mà không được giống nó, nó làm giỏi quá tao phải làm dở hơn. Đụ má sao mày đéo bước ra tự cmn làm đi? Làm gì nổi. Mày đéo có cửa. Mày đéo làm được. Mày đéo có khả năng làm cho khách sung sướng, khách thỏa mãn, khách sung sướng rần rần lên. Mày mà làm được vậy thì khách nó đã bu lấy mày rồi chứ đéo cần tới tao. Vậy tại sao khách tìm tới tao? Tại sao mày phải tìm tới tao? Vì tao có thể làm khách thỏa mãn, còn mày thì không.

Em phải phục vụ anh như mấy con trong phim sex Nhật ấy, nhưng mà lấy giá rẻ thôi.

file
Anh muốn “em” phục vụ?
Nói đi cũng phải nói lại. Khách cũng có nhiều loại. Có những khách đòi hỏi cao, yêu cầu kỹ thuật điêu luyện, khó lòng thỏa mãn, nhưng đồng thời họ rất chịu chi. Cũng có loại khách mà nói một cách đơn giản là, tiền ít mà đòi hít lồn thơm. Khốn nạn thay loại khách này lại rất là nhiều. Đối với chúng nó, mọi con đĩ đều giống nhau, sao hạng A cũng chỉ đồng giá với mấy con đứng đường hết đát. Đối với chúng nó, vài đồng bạc lẻ chúng nó bỏ ra là đủ để cho chúng nó có thể sai khiến bất kỳ ai phục vụ hết mình cho chúng nó. Chúng nó nghĩ vậy. Chúng nó là cái loại mà cả đời chỉ dám dấm dúi chút tiền lâu lâu ra mấy chỗ đường vắng với chân cầu ngoắc đại vài con hết đát xong trả giá hơn mấy con mẹ ve chai xong làm được một shot liền vênh mõm lên tự hào ta đây cũng biết chơi đĩ. Nhiều thằng trong số đó đang lay lắt với mớ giang mai, lậu, HIV, có thằng chết cmn vì AIDS. Cơ mà chúng nó cũng đéo có chừa. Chúng nó nghĩ rằng mấy con đĩ chỉ rẻ tới thế. Rồi một ngày đẹp trời kia chúng nó vô tình gặp được một con gái hạng sang. Thế là chúng nó vồ vập vào, “a đù phải thử chơi gái hạng sang một lần cho biết”, xong rồi chúng nó lao vào trả giá “ê con đĩ 200k đi không?”. Đi bà nội mày chứ đi. Hỏi kiểu đó, trả giá kiểu đó, đụ má ba má mày câm cô giáo mày chết hay sao mà đéo ai dạy mày ăn nói đàng hoàng tử tế được vậy? Rồi còn cái kiểu “em phải phục vụ anh như mấy con đứng đường ấy” hay là “em phải phục vụ anh như mấy con trong phim sex Nhật ấy, nhưng mà lấy giá rẻ thôi”. Ê mấy con JAV idol được trả 10.000$-50.000$/phim đó. Mày trả tao có vài đồng lẻ xong kêu tao phải làm giống nó. Con mẹ mày chứ máu lồn dồn hết lên đầu mày rồi hả? Nói chuyện như muốn ăn vài cái tát vô mặt vậy? Thế đéo nào. Đéo có tiền thì cút mẹ mày về tự tụt quần thủ dâm đi, chứ đừng có nghĩ tới chuyện đi chơi đĩ. Nhất là, đụ má, kêu gái hạng sang cho mày chơi với giá đứng đường. Muốn chơi rẻ á, lôi mấy con tú má xấu chó ra mà đụ. Có khi nó còn cho mày thêm tiền để phá trinh nó đó. Chơi đi nếu mày có thể. Chứ đừng có xàm lồn ở đây. Cỡ chúng mày đéo chạm được tới dép tao đâu chứ đừng nghĩ tới chuyện mò lên háng. Đéo có cửa đâu.
20130129-ngoi-sao-phim-sex-phoi-bay-chuyen-nghe-0.jpg
Mấy đứa nhắm “giỏi” bằng ông không?
Rồi. Nãy giờ chắc có nhiều bạn phẫn nộ lắm nè. Giờ là lúc nói chuyện đàng hoàng tử tế nhé. Rõ ràng đây là cuốn “Con đường biên kịch”, nhưng tại sao tôi lại nói về chuyện “làm đĩ”, và lại dùng cách nói chuyện như một “con đĩ”? Các bạn đang rất thắc mắc, phải không? Hãy nghĩ thử xem, tại sao?
Đúng vậy, tôi đang dùng câu chuyện về một nghề mà mọi người khinh rẻ – làm đĩ – để nói về một nghề mà những người làm nghề đó luôn rất rất tự hào – biên kịch. Bởi vì sao? Vì nếu các bạn để ý thật kỹ, suy nghĩ thật kỹ, chịu khó gạt bỏ cái tôi cá nhân sang một bên, thì các bạn có thể thấy hai nghề này có nhiều điểm tương đồng. Thứ nhất, cuối cùng thì kịch bản viết ra cũng là để phục vụ khán giả. Thứ hai, có những kẻ viết thuê sẵn sàng hạ giá, phá giá miễn là giành được job; cũng có những biên kịch kiên quyết chỉ tạo ra những sản phẩm với chất lượng tốt nhất, giá thành cao, những tác phẩm nghệ thuật thực sự. Thứ ba, có những kẻ chẳng hề đủ kiến thức, kỹ năng để trở thành biên kịch, nhưng lại xin vào được vị trí biên tập hay giám đốc cho một hãng phim, rồi sau đó vênh mặt lên ra vẻ ta đây bắt nạt biên kịch để lấy uy danh hoặc đôi khi chỉ để xin vài đồng bạc lẻ. Thứ tư, những biên tập, giám đốc chẳng biết gì về phim đó, vốn quen làm việc với bọn viết thuê, tới khi gặp phải biên kịch thực sự thì chúng nó không đủ trình độ để nhận thức nên đối xử với biên kịch theo kiểu chúng nó vẫn làm với bọn viết thuê, rồi khi không thể bắt ép biên kịch viết tác phẩm hạng A với giá bèo hơn đánh máy thì chúng nó lập tức kiếm chuyện để hạ thấp tên tuổi của biên kịch; nhiều khi là cướp luôn kịch bản.
13442346_1170557956298172_7454249027423038715_n.jpg
Mấy đứa chơi vậy hổng vui đâu, phải phạt thôi!
Tới đây thì chắc vài trong số các bạn đã hiểu rồi. Nhưng, còn một điều đáng buồn nữa. Biên kịch vốn bị coi thường và luôn tự ti vì bị coi thường, nhưng nhiều người làm nghề viết lại tự coi thường chính ngòi bút của họ. Có nhiều người làm nghề viết mà lòng yêu nghề của họ còn kém hơn một con đĩ. Nhiều người tự nhận là biên kịch sẽ tức giận khi tôi so sánh nghề mà họ luôn tự hào với một nghề mà họ luôn khinh rẻ. Nhưng có một sự thật là nghề làm đĩ, hay còn gọi là mãi dâm, là một nghề đáng được tôn trọng. Vì những người làm nghề đó đang đóng góp cho xã hội. Còn phần lớn người làm nghề viết hiện nay luôn mang trong mình sự thù ghét, kỳ thị, tự ti, và truyền đạt nó vào kịch bản, vào phim theo hướng tiêu cực. Kết quả là cứ mở TV lên chúng ta sẽ thấy những bộ phim mà ở đó đàn ông rượu chè đàn bà cờ bạc trai thì hút sách gái làm cave trẻ con hãm tài danh hài thì cứ mở mồm ra là đòi đụ cả dòng họ. Ra ngoài mua tờ báo mở ra thấy toàn tin bài giật tít con dâu cưỡng hiếp mẹ chồng ông nội ngoại tình bà ngoại chồng tôi mua bao cao su cho tôi đi đụ với trai con trai đứng canh cửa cho cha đụ mẹ… Mấy bài kiểu đó tràn lan trên khắp các mặt báo. Ai viết? Những người làm nghề viết viết đấy. Xong còn đéo dám để tên cơ. Ơ xin lỗi lại chửi thề. Nhưng thôi kệ mẹ đó đi. Loại đó đáng bị chửi. Khi một người làm trong ngành văn hóa – truyền thông, kiếm sống bằng con chữ, bằng ngòi bút, mà ngòi bút của họ không thể làm xã hội này tốt đẹp hơn, thì nói thẳng ra những người đó còn không bằng một con đĩ.
13412884_1170562046297763_391878413875301150_n.jpg
Mickey đéo thích chơi dơ
Câu chuyện của ngày hôm nay không chỉ nói về việc “làm đĩ”, hay biên kịch, mà là câu chuyện chung của nhiều người gặp phải. Có những người muốn làm gì đó hay, làm đì đó tốt đẹp, làm ra những sản phẩm chất lượng. Những người như vậy luôn gặp phải những kẻ không ra gì, những kẻ làm cho họ tức giận, nổi điên vì sự ngu dốt và những trò tởm lợm mà những kẻ đáng khinh kia tạo ra để cản đường họ. Vậy làm sao để giải quyết vấn đề này? Đơn giản thôi, hãy kệ mẹ nó. Đứa nào cản đường bạn, đạp nó qua một bên. Đứa nào chửi sau lưng bạn, ị vô mặt nó. Đứa nào chơi chó với bạn, bán nó cho quán cầy tơ. Đứa nào làm hại đến bạn, hãy cho nó lên facebook. Hãy vượt qua nó, bỏ qua nó, và bạn sẽ nhận ra, còn rất nhiều người tốt khác đang tìm kiếm bạn.

Hãy chiến đấu, và chiến thắng.

maxresdefault.jpg

Cố gắng lên!

Còn không thắng được thì kệ mẹ bạn tôi đéo quan tâm đâu.

-Hết chương 2-
P/S: BÀI VIẾT GỐC ĐƯỢC VIẾT VÀO THÁNG 6-2016, MỘT NĂM TRƯỚC KHI BLOG NÀY ĐƯỢC LẬP. LINK GỐC TẠI ĐÂY.

10 Replies to “[CON ĐƯỜNG BIÊN KỊCH] Chương 2: CHUYỆN LÀM “GÁI””

  1. Chào bạn, mình là 1 người làm trong ngành thiết kế nên cũng thật sự thấu hiểu nội dung bài viết. Cám ơn bạn vì những chia sẻ thực tế này, nó có ý nghĩa rất lớn với mình (bởi mình chỉ là tay ngang tự tìm hiểu về các viết kịch bản). Mong bạn sẽ tiếp tục chia sẻ những kinh nghiệm quý báu của bản thân.
    Một lần nữa XIN CẢM ƠN BẠN RẤT NHIỀU !

  2. Cám ơn anh, từ ngày em nghiên cứu về phần mềm Celtx, em vô tình thấy được blog của anh. Cám ơn những bài viết, những chia sẻ quý báu của anh. Chúc anh ngày càng thành công.

  3. Mình đã đọc hết những bài viết của bạn. Cám ơn vì mình thấy nó rất bổ ích. Bạn có thể làm thêm những bài về CHUYỂN CẢNH hay kỹ năng chuyển cảnh . Khi viết kịch bản biên kịch có cần phác họa rõ cảnh chuyển qua từng cụm cảnh khác nhau. Thanks

    1. Cảm ơn bạn đã ủng hộ blog ^_^ Chuyển cảnh” là một chủ đề rất hay, cảm ơn bạn đã đề xuất. “Kịch bản 101” mùa 2 sẽ lên sóng từ tháng 3 và có thể sẽ có bài viết về chủ đề này. Bạn hãy follow blog để cập nhật bài viết nhanh nhất nhé. Thank bạn ^_^

  4. Bài viết của anh hay quá. Tuy nhiên, em có một câu hỏi muốn nhờ anh giải đáp là : câu chuyện được viết theo dạng tự sự ( ngôi xưng thứ nhất – tôi ) thì chuyển thành kịch bản như thế nào ạ ?! Chẳng là em định dự thi một cuộc thi Trại sáng tác kịch bản phim hoạt hình trong năm nay, em đã có một truyện ngắn viết theo lối tự sự nội dung phù hợp với tuổi thơ – cơ mà vì đây là cuộc thi kịch bản nên em không biết phải chuyển nó sang dạng kịch bản như thế nào cho hay và phù hợp.

    1. Hãy cho người tự sự – Tôi đó là nhân vật chính và các cốt truyện khác xoay quanh cuộc đời của Tôi, vậy là OK rồi!

    2. Chào Phượng, mọi kịch bản đều phải kể theo ngôi thứ ba, dù đó là câu chuyện dựa trên góc nhìn của một nhân vật. Phượng có thể đổi chữ “tôi” trong truyện thành tên nhân vật, diễn tả lại những đoạn thể hiện suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật bằng hình ảnh, sao cho mượt mà, dễ hiểu nhất là được.

  5. Tự nhiên hôm nay có duyên đọc hết chương 1 và chương 2! Rất cám ơn tác giả bài viết! Vì mình như gặp mình trong ấy ở một khía cạnh là “thích “chứ kg nên nói là đam mê trong khi kg phải là thật sự đam mê…hay quá! Ước một ngày tôi thích dc kể những câu chuyện hay đầy nhiệt quyết cùng bạn mà kg đem chuyện tiền nong ra đấu đá nhau…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *