Looking back on my life

2019 là một năm kỳ lạ. Dường như, càng già đi, ký ức của tôi càng trở nên mờ nhạt. Giờ đây, khi nghĩ lại về những gì đã trải qua trong năm vừa rồi, tất cả chỉ là những mảnh ghép rời rạc. Có lẽ là do thuốc, hay phải chăng, tôi đang dần lãng quên đi chính bản thân mình?

Lật lại những dòng kế hoạch viết ra từ đầu năm ngoái, tôi chợt nghĩ rằng, phải chăng mọi thứ vẫn đi theo những gì đã được hoạch định sẵn? “Healing”, đó là mục tiêu được ghi lại trong cuốn sổ. Những mảnh ghép đang dần hiện rõ hơn. Khoảnh khắc khi tôi nằm bất lực trên giường cảm nhận sự sống rời khỏi cơ thể mình. Khoảnh khắc khi nước mắt cứ trào ra trong vô thức không thể kiềm chế. Khoảnh khắc khi bản thân sợ hãi đến mức chỉ muốn tự sát để thoát khỏi những gì mình đã từng rất yêu thích. Khoảnh khắc khi chỉ có thể ngồi đó nhìn mọi thứ xung quanh tan biến đi trong vô vọng. Giống như một người đã thật sự kiệt sức sau một hành trình dài, chỉ để nhận ra đích đến của mình là miệng núi lửa.

Đó là khi tôi nhận ra, tôi không thể gắng gượng thêm được nữa.

Từ khi nào tôi không còn cảm giác khi nhìn vào kịch bản hay ngồi vào bàn dựng nữa? Đôi khi tôi tự hỏi bản thân như vậy, khi đang nhấp ngụm cafe nóng hổi nơi quán cafe nhỏ giữa thành phố Đà Lạt se lạnh. Dành cả mùa thu chỉ để ngủ và đi lang thang khắp Đà Lạt, ăn uống mặc kệ cân nặng tăng dần đều, không phải lo nghĩ về việc kiếm sống, việc sáng tạo, việc suy nghĩ thay cho người khác, chẳng cần tập trung vào việc gì, cứ để trí não trôi theo tự nhiên, có lẽ là quyết định đúng đắn nhất của tôi trong vòng 10 năm trở lại đây.

Vậy thì, tôi đã lạc lối từ khi nào vậy?

Câu trả lời, tôi đã nhìn thấy từ vài năm trước. Thế nhưng, sự tham lam của con người là thứ dẫn người ta vào cõi bi ai, sự sân hận kéo con người ta lún sâu vào khổ ải, sự si mê khiến người ta cứ dùng dằng mãi không thể cắt bỏ sợi dây nghiệt duyên siết chặt quanh mình. Chỉ đến khi cổ họng bị bóp nghẹn, lồng ngực không còn chút hơi thở, cả trí não và cơ thể trở nên vô dụng, con người mới thật sự nhận ra, đó cũng là khoảnh khắc mà mọi hành trình đều đến điểm kết thúc.

Cuộc đời là cõi vô thường. Chúng ta khổ sở để kiếm sống, nhưng chết đi trước khi kịp nhận ra cuộc sống là gì. Gần đây tôi đọc được ở đâu đó mấy điều như vậy. Đến cuối cùng, được làm những gì mình muốn làm mới là cách duy nhất để có được sự bình yên. Với những người không thể hòa nhập với cộng đồng như tôi, điều đó dường như có sức ảnh hưởng hơn cả.

Khi còn trẻ, cũng như bao người, tôi không quá lo lắng rằng sẽ có một ngày trí não gục ngã vì hoạt động quá sức. Mỗi khi trí não bị tổn thương, tôi chỉ đơn giản là ngủ nhiều hơn một chút. Từ vài năm trước, tôi đã biết rằng não mình đang bị hủy hoại kinh khủng thế nào. Thế nhưng, như mọi người, tôi vẫn luôn viện cớ rằng mình không có thời gian để nghỉ ngơi, rằng công việc còn đang bộn bề, rằng mình phải làm nhanh hơn, tốt hơn, trước khi ý tưởng của mình trở nên lỗi thời, hoặc bị ai đó hoàn thành trước. Chỉ khi những giấc ngủ li bì hai mươi tiếng một ngày cùng hàng đống thuốc bổ não vẫn không thể khiến não bộ hoạt động, chỉ khi cố gắng hết sức mà không mang lại kết quả đúng ý, tôi mới nhận ra rằng mình đã lãng phí quá nhiều thời gian cuộc đời của mình chẳng vì cái gì.

Sau một mùa thu, và cả mùa đông, thực sự buông thả và chiều chuộng bản thân, cuối cùng thì, trí não tôi đã hồi phục được chút ít. Quá trình hồi phục sẽ còn kéo dài, và tôi biết rằng, có lẽ trí não tôi sẽ không bao giờ khỏe mạnh được như xưa nữa. Đó là cái kết của những người không coi trọng bản thân mình.

Một năm mới lại bắt đầu. 2020, con số thật đẹp. Giống như loài rắn phải chịu đau đớn chết đi sống lại mỗi lần lột da để có thể trưởng thành, hành trình chữa lành đầy khó khăn mà tôi vừa bỏ lại phía sau sẽ trở thành động lực để tôi vươn lên, trở thành một con người khỏe mạnh hơn, cả về cơ thể lẫn tâm hồn.

Sau tất cả, con người vẫn phải sống cho bản thân mình.

©yooribae

 

16 Replies to “Looking back on my life”

  1. “Đến cuối cùng, được làm những gì mình muốn làm mới là cách duy nhất để có được sự bình yên. Với những người không thể hòa nhập với cộng đồng như tôi, điều đó dường như có sức ảnh hưởng hơn cả”. Mình đang trong tâm trạng như Yoo, mất phương hướng, những giấc ngủ dài vô tận, những cơn trầm cảm và hưng cảm xe kẽ đang hủy hoại bản thân mình, nhưng chẳng có ai để chia sẻ,…

  2. Mong rằng bạn sẽ sớm tìm ra một lối đi. Đà lạt là một nơi tuyệt vời để hàn gắn lại những tổn thương. Mình rất hy vọng sẽ có cơ hội đọc được nhiều bài viết từ bạn

  3. Chúc anh luôn mạnh khỏe, những kinh nghiệm của anh là những nền móng và là định hướng cho em, những bài viết của anh cho em hiểu ra nhiều thứ, luôn là một thứ động lực rất mạnh mỗi khi em nghĩ đến!

    1. Chắc hẳn rằng con đường làm phim thật không dễ dàng, nhưng em sẽ cố gắng hết sức của mình. Hy vọng em vẫn thấy anh truyền động lực cho mọi người như thế này, ko đọc được những bài của anh em không biết rằng mình có đang làm đúng như hiện tại không nữa

  4. Vậy ad trong năm 2019 đã làm được những gì rồi?
    Còn mình thấy những gì mà ad đã làm là giúp những bạn trẻ trở thành một biên kịch tài ba, đừng quên và hãy cố gắng hơn cho mùa 3 nhé!

    1. Ai? Mình á? Mình vừa nhận ra là mình vừa dành hết nửa năm 2019 chỉ để ngủ ^_^ Qua tới 2020 này mình mới bắt đầu thực hiện lịch trình năm 2018 đây. Chậm quá đúng không?

  5. Chúc anh nhiều sức khỏe và sẽ sớm hoàn thành được những mục tiêu của mình. Cảm ơn những bài viết của anh nhiều ạ!

  6. Lại là mình đây, người mà mấy năm trước có nhận ra hết các điều này nhưng bạn phản đối.
    Cái đáng sợ nhất là phát hiện hoá ra mình không có năng lực như mình nghĩ, và dăm ba câu chữ với những kiến thức học mót được trên mạng không thể kéo mình tiến lên được tý nào.

    Thôi thì chúc bạn sớm tỉnh ngộ, đừng quá mê đắm theo những thứ hào nhoáng không thuộc về bản thân, và không có hy vọng với cách tiếp cận sai lầm này.

    Webtretho

    1. Mình có thể cảm nhận được, hình tượng mà bạn tưởng tượng về mình là như thế nào. Cơ mà, đừng cố gắng tỏ vẻ và dạy đời mình như vậy ^_^ Mình từng đi sai đường, làm sai việc, thì sao nào? Hiện giờ mình vui vẻ, thoải mái, làm những điều mình thích. Đó chẳng phải mục tiêu của đời của rất nhiều người sao? Cảm ơn vì đã lo lắng cho hạnh phúc của mình. Mình hạnh phúc rồi. Vậy nhé.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *