Năm 17 tuổi, tôi yêu một cô gái.
Đó là mối tình đầu, hoặc có thể không.
10 năm sau ngày chia tay, mỗi khi nhìn lại, tôi luôn tự hỏi “Đó, có phải tình yêu?”, hay chỉ là những rung động đầu đời, thoáng qua, và ám ảnh?
Tôi từng đọc được đâu đó rằng, khi bạn cô đơn quá lâu, bạn dễ nhầm lẫn cảm giác được ở cạnh bên một ai đó với tình yêu. Đôi khi tôi có cảm giác mình đang nhầm lẫn như vậy.
Đôi khi, giữa những khoảng thời gian cô đơn và buồn tẻ, tôi ngồi trước máy đánh chữ và tự hỏi bản thân rằng: Vậy rốt cuộc, tình yêu là gì?
Tôi đã đọc hàng chục cuốn sách về tình yêu, xem hàng trăm phim tình cảm, trải qua vài mối quan hệ, hẹn hò… nhưng khi ai đó hỏi tôi “Thế nào là tình yêu?” tôi đều không thể trả lời được.
Những lúc như vậy, hình ảnh một người lại hiện lên trước mắt tôi.
Cô gái ấy.
Người ta bảo rằng mối tình đầu là mối tình đẹp nhất. Bởi lần đầu yêu, chúng ta sẽ yêu bằng bản năng, không nghĩ suy, không mưu tính. Bời lần đầu yêu, có lẽ là lần duy nhất trong đời, chúng ta thực sự yêu một ai đó bằng cả trái tim.
Người ta cũng bảo rằng mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, vì nó luôn dở dang. Không bao giờ có cái kết hạnh phúc, cho mối tình đầu.
Ở tuổi 17, chúng ta không biết được liệu đó có thật sự là yêu. Chúng ta chỉ biết rằng trái tim đang rung động vì ai đó, nên có lẽ là “À, mình đang yêu”.
Mỗi khi nghĩ về khoảng thời gian đó, trái tim tôi lại quặn thắt. Phải chăng tôi vẫn còn yêu?
Người con gái đó?
Năm 16 tuổi, đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.
Năm 16 tuổi, tôi bước chân vào trường cấp 3 nội trú và chẳng có lấy một người bạn nào.
Năm 16 tuổi, trong một lớp mà phần lớn là nam sinh, cô ấy là nữ sinh duy nhất mà tôi chú ý đến.
Tôi không còn nhớ rõ mọi thứ. Ký ức chỉ như những mảnh thủy tinh vỡ vụn, rời rạc, mỏng manh.
Nhưng tôi vẫn nhớ, từ những ngày đầu tiên, tôi đã theo đuổi cô ấy.
Chúng tôi từng ở bên nhau suốt 14 tiếng một ngày.
Chúng tôi học chung lớp vào ban ngày, ngồi chung bàn giờ ăn trưa, cùng học nhóm vào buổi tối, năm ngày một tuần.
Chúng tôi không nói chuyện nhiều với nhau.
Chúng tôi không chơi chuyền giấy như những cặp đôi khác.
Chúng tôi có một cuốn vở riêng, chỉ để viết thư qua lại.
Đến cuối năm học, cuốn vở 200 trang đã chật kín chữ.
Tôi còn nhớ khi giáo viên bộ môn bắt được cô ấy đang cố gắng đưa cuốn vở cho tôi và thầy quản nhiệm đã tranh thủ đọc hết tất cả những gì chúng tôi viết với nhau trong đó, tôi đã đến gặp thầy để xin lại cuốn vở, nhận lỗi và chấp nhận chịu phạt thay cô ấy. Đó là lần đầu tiên tôi hy sinh bản thân vì ai đó không phải bà và mẹ mình. Đó cũng là lần duy nhất sự hy sinh không khiến tôi bị giết.
Tôi chưa bao giờ hiểu được phụ nữ nghĩ gì, dù tôi được nuôi lớn bởi phụ nữ.
Tôi theo đuổi cô ấy hơn sáu tháng trời, đến một ngày, khi tôi không hề nghĩ tới, cô ấy gật đầu đồng ý.
Đó là một buổi sáng tháng 3 mát mẻ và dễ chịu, sau khi tôi giảm được 15kg nhờ leo cầu thang, tập thể dục mỗi ngày và ăn ít lại.
Khoảng thời gian sau đó, có thể gọi đó là khoảng thời gian tươi đẹp và hạnh phúc nhất tôi từng có trong suốt cuộc đời không?
Tôi đã phải trải qua tuổi dậy thì một cách khó khăn. Chẳng ai dạy tôi phải làm sao để trở thành một người đàn ông thật sự cả. Tôi tự tìm hiểu tất cả qua TV, sách báo, và Google. Cho đến năm 16 tuổi, thế giới của tôi gần như không có sự xuất hiện của con người. Chỉ có chó, mèo, game và những nhân vật trong phim của Kim Ki Duk.
16 tuổi, lần đầu tiên tôi thực sự có được sự giao tiếp với con người.
17 tuổi, lần đầu tiên tôi nhận ra, con người có thể đáng sợ đến mức nào.
Khi năm học mới bắt đầu, chúng tôi bị xếp vào hai lớp khác nhau. Cô ấy vẫn học nội trú, còn tôi chuyển qua học bán trú. Tôi có một kế hoạch để theo đuổi ước mơ của mình. Tôi chuyển qua học bán trú để có thể thực hiện điều đó.
Nhưng gia đình tôi lại có một kế hoạch khác. Kế hoạch đó chẳng mang lại lợi ích gì cho tôi, nhưng nó thỏa mãn cái tôi cá nhân và tham vọng của họ.
Du học.
Tôi không hề thích thú gì chuyện đi du học vào thời điểm đó. Tôi đang sống rất thoải mái, vui vẻ bên bạn gái, có học bổng ở trường nghệ thuật mà tôi muốn học, còn gia đình muốn tôi sang Úc học y tá và làm thêm bằng công việc chia bài ở casino. Chẳng thằng ngu nào muốn bỏ tương lai tương sáng ở đây để đi ra nước ngoài làm nô dịch cả. Nhưng những người có chung huyết thống với tôi muốn tôi phải làm như thế. Không người lớn nào thèm lắng nghe hay quan tâm đến ước muốn của một đứa trẻ ranh mới 17 tuổi. Không người lớn nào.
Đó là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời tôi. Trong suốt 3 tháng, không đêm nào tôi không bị tra tấn bởi điệp khúc “đi du học để có tương lai sáng lạn hơn, đi du học để kiếm được nhiều tiền hơn về nuôi mẹ, đi du học để định cư, đi du học để báo hiếu…”. Trong suốt 3 tháng đó, cô ấy đã viết cho tôi không biết bao nhiêu bức thư, thuyết phục tôi ở lại. Trong suốt 3 tháng đó, tôi luôn khẳng định rằng, tôi sẽ ở lại đây, sống theo cách mà tôi muốn, đi con đường mà tôi chọn, bởi vì tôi cũng có ước mơ của riêng mình. Tôi đã hứa rằng sẽ không bao giờ rời xa cô ấy.
Và rồi vào một đêm, mẹ tôi khóc.
Ngày sinh nhật của tôi, cô ấy tặng tôi một sợi dây chuyền có một chiếc vòng hình tròn màu bạc và một trái tim có mũi tên xuyên qua màu vàng ở giữa. Tôi luôn đeo sợi dây chuyền đó khi đi học. Một buổi sáng, khi tôi đang đeo sợi dây chuyền lên cổ, sợi dây bỗng tuột khỏi tay tôi.
Mặt dây chuyền rơi xuống sàn.
Vỡ tan.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, những hình ảnh mà tôi thường chỉ thấy trên phim, có thể trở thành một điềm báo.
Đối với một đứa trẻ, gia đình là thứ có sức ảnh hưởng lớn nhất. Cha mẹ có thể không nghĩ cho con cái, nhưng con cái luôn nghĩ cho cha mẹ. Cha mẹ có thể bỏ rơi con của họ, nhưng con cái không bao giờ có thể bỏ rơi cha mẹ mình.
Khi mẹ tôi khóc trước mặt tôi đêm hôm đó, tôi biết rằng mình sẽ phải xuống địa ngục.
Tôi quyết định từ bỏ bản thân, từ bỏ ước mơ, từ bỏ học bổng, để đi du học vì gia đình. Nhưng tôi không thể từ bỏ cô ấy. Tôi sẽ phải từ bỏ cô ấy. Tôi hiểu rằng một khi tôi quyết định ra đi, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể quay trở lại. Tôi không muốn cô ấy chờ đợi. Tôi phải buông tay cô ấy.
Khi 17 tuổi, ta nghĩ rằng ta phải rời xa một người để người đó được hạnh phúc hơn; nhưng ta không biết rằng, những gì ta cần làm, chỉ là ở lại bên người đó.
Tôi quyết định chia tay cô ấy theo cách mà chúng tôi thường giao tiếp với nhau: Một bức thư.
Sau này nghĩ lại, đó là cách chia tay hèn hạ nhất.
Y như con người của tôi vậy.
Đó là ngày cuối cùng của năm, khi ca học chiều vừa kết thúc, học sinh trong các lớp bắt đầu túa ra về; tôi bước đến hành lang trước cửa lớp cô ấy, đưa cho cô ấy lá thư, rồi bỏ đi.
Đó là buổi chiều lạnh lẽo và ảm đạm của ngày cuối cùng trong năm, khi tôi ngồi trên ghế đá giữa sân trường, cảm nhận cả thế giới của mình vừa sụp đổ.
Đó là ngày cuối cùng tôi học tại trường đó.
Tôi nghỉ học theo yêu cầu của gia đình, để tập trung cho việc chuẩn bị du học. Tôi không biết gì cả, chỉ có thể làm theo những gì người lớn chỉ bảo.
Rồi những người lớn đó biến mất.
Kế hoạch du học bị hủy bỏ.
Không một lời giải thích, không một lý do.
Mẹ tôi bỏ đi công tác.
Tôi sợ hãi, hoảng loạn, như muốn phát điên lên vậy.
Tôi quay về trường để tìm cô ấy, nhưng tôi không thể vào trường.
Tôi lang thang khắp nơi, như một kẻ mất trí vậy.
Dù tôi cố gắng để ghép lại mặt dây chuyền, thì nó cũng bị bung ra.
Nhân duyên của chúng tôi cũng vậy.
Khi tôi vô tình gặp lại cô ấy trong một hiệu sách gần trường, cô ấy nhìn tôi như một người xa lạ.
Tôi không thể giải thích. Tôi không thể nói được bất cứ lời nào. Có gì đó nghẹn trong cổ họng, khiến tôi không thể phát ra âm thanh được.
Sau này một người bạn học kể lại rằng, sau khi đọc xong bức thư đó, cô ấy đã khóc suốt một tuần.
Tôi đã làm gì với người con gái mà tôi yêu thương nhất vậy? Tại sao tôi lại làm tổn thương người con gái mà tôi yêu?
Suốt nhiều năm, tôi luôn bị ám ảnh bởi chuyện đó.
Nhiều năm trước, tôi từng đọc ở đâu đó rằng, để quên một người bạn đã từng yêu, bạn sẽ mất gấp đôi thời gian so với thời gian mà bạn dành ra để yêu người đó. Tôi mất nhiều thời gian hơn thế. Bởi chúng tôi không hề chia tay bởi đã hết yêu, mà vì tôi chia tay khi tôi đang yêu cô ấy nhất, nên nỗi đau ấy cứ kéo dài, dai dẳng đến nhiều năm sau.
Nhưng sau 3 năm, tình yêu rồi sẽ vơi đi, chỉ còn lại nỗi ám ảnh.
Một buổi tối sau khi rời khỏi bữa tiệc kết thúc môn với những người bạn cùng lớp, trong lúc chạy xe về tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Cô ấy.
Chúng tôi gặp nhau tại một quán café gần trường cô ấy học. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau sau ba năm. Cô ấy đã có được số điện thoại của tôi từ một người bạn học chung. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, hỏi vài ba câu xã giao về chuyện học hành, cuộc sống hiện tại, gia đình… Rồi không khí trở nên ngột ngạt. Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, nhưng chẳng ai nói ra được một lời nào. Chúng tôi cứ ngồi như vậy, nhìn nhau, im lặng, rất lâu.
Trái tim tôi không còn cảm thấy rung động nữa.
Tôi cảm thấy khó chịu, như muốn phát điên lên, nhưng trái tim tôi cứ đập một cách chậm rãi, từng nhịp, từng nhịp.
Đó là lần cuối cùng, chúng tôi gặp gỡ nhau.
Từ sau ngày hôm đó, tôi nhận ra, tôi không còn có thể yêu ai được nữa.
Mà không sao, bởi tôi không xứng đáng được yêu.
Tôi đã từng thử bắt đầu vài mối quan hệ mới, nhưng chẳng đi tới đâu cả.
Khi tôi ôm ai đó, khi tôi hôn ai đó, hay thậm chí khi tôi ngủ với ai đó… trái tim tôi vẫn như vậy. Không một chút cảm giác. Không một chút nào.
Đôi khi tôi cảm thấy có chút rung động, đôi khi tôi bị cuốn hút bởi ai đó, nhưng sau một thời gian, tôi nhận ra, đó không phải là tình yêu, đó chỉ là sự nhầm lẫn khi con người sống trong sự cô đơn quá lâu.
Tôi từng tưởng tượng rằng, nếu được quay ngược thời gian trở lại ngày hôm đó, nếu như tôi không trao cho cô ấy lá thư đó, nếu như tôi quyết định ở lại bên cô ấy, thì tôi và cô ấy có thể ở bên nhau lâu hơn chút nữa không? Nếu chúng tôi cũng như những cặp đôi khác, hôn nhau, cãi vã, chán nhau và chia tay khi tình cảm đã nhạt phai, thì chúng tôi sẽ không phải quá buồn đau, và tôi cũng sẽ không bị ám ảnh nhiều như vậy?
Người ta nói rằng sự trưởng thành luôn đi kèm với sự nuối tiếc và hối hận vì những gì bản thân đã làm hoặc không làm. Họ cũng bảo rằng, người đàn ông sẽ không bao giờ có thể có thể quên được mối tình đầu. Bởi đó là lần đầu tiên, cũng có thể là lần duy nhất, người đàn ông yêu một ai đó bằng cả trái tim.
©yooribae
⊕P/S: Tôi chưa bao giờ nghĩ về việc chia sẻ câu chuyện này trước đây. Nhưng hôm nay, tôi vô tình nghe một bài hát, lời bài hát gợi lại cho tôi cảm xúc và thôi thúc tôi viết ra. Tôi chưa bao giờ có thể giải thích với cô ấy về mọi chuyện. Tôi cũng đã từng cố gắng để quay lại với cô ấy; nhưng khi chiếc ly đã vỡ vụn, thì dù có cố gắng bao nhiêu, bạn cũng không thể hàn gắn nó lại như ban đầu được. Khi quyết định chia sẻ công khai bài viết này, tôi chỉ muốn gửi tới những ai đọc được bài viết này rằng: Nếu bạn thật sự yêu thương một ai đó, thì hãy ở bên người đó, đừng rời xa dù vì lý do gì. Hãy trân trọng người đang ở bên bạn ngay lúc này, bởi không phải người đó sẽ luôn ở bên bạn mãi mãi. Tình yêu là thứ mà bạn phải luôn luôn nắm giữ bằng cả trái tim.
Một ngày đầu tháng 8, một tuần sau khi tôi đăng tải bài viết này, một người bạn đã đề nghị tôi cho phép bạn ấy được kể lại câu chuyện của tôi trong chương trình radio của bạn ấy. Và rồi, vài ngày sau, bạn ấy đã gửi cho tôi một đường link. Tôi chưa bao giờ nghe trọn vẹn toàn bộ chương trình ấy. Nhưng tôi rất biết ơn, vì khi nghe lại câu chuyện của bản thân như câu chuyện của một người khác, không hiểu sao tôi lại cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
Cảm ơn những người bạn xa lạ đã gửi lời động viên đến tôi sau bài viết này.
Sau gần 10 năm, cuối cùng tôi cũng đã có thể nhẹ nhàng buông bỏ.
Đây là link chương trình: Blog Radio 506: Tình yêu năm 17 tuổi của bạn bây giờ ra sao?
Khi tôi viết những dòng này, mùa đông đã về. Tôi không biết mùa đông này sẽ như thế nào, nhưng tôi mong rằng, mọi người đều sẽ có thể tìm được sự ấm áp cho riêng mình.
©yooribae
Cám ơn đã chia sẻ!
Cảm ơn bạn đã ủng hộ blog ^^
Chúc bạn sẽ vượt qua dc ám ảnh. Một ngày nào đó 🙂
Cảm ơn bạn ^^
Chúc bạn sớm tìm được sự bình yên và ấm áp trong trái tim. Có lẽ đến tuổi trưởng thành, chúng ta sẽ nhận ra: yêu không phải là nắm được người đó trong tay, mà có thể làm hết sức mình những điều ta mong muốn cho họ, và không nghĩ về việc được đáp lại. Như thế là quá nhiều. Nhưng hi vọng ai cũng có một người như thế trong đời.
Cảm ơn Phương. Hy vọng chúng ta đều có thể có được một người như vậy trong đời.
Cám ơn anh đã chia sẻ câu chuyện của mình!!
Em cũng có một câu chuyện gần tương tự và thật buồn là em chưa thể vượt qua cái sự ám ảnh ấy được.
Nghe câu chuyện của anh khiến em có hi vọng rằng bản thân vào một ngày không xa sẽ vượt qua được chuyện đó!?!