[Movie] Chúng ta của sau này – Taiwan, 2018

bg_01_qks45776

“Chúng ta của sau này, mọi thứ đều có, chỉ không có chúng ta”.

Khi còn trẻ, chúng ta khó mà hiểu được rằng, tại sao những bộ phim hay tiểu thuyết về tuổi thanh xuân đều có một cái kết buồn mà hiếm khi có được cái kết hạnh phúc. Mãi về sau, khi đã bước qua khỏi tuổi thanh xuân, chúng ta mới chợt nhận ra “À, thanh xuân đều như vậy”.

Trong bộ phim “So Young” của đạo diễn Triệu Vy có một câu thoại thế này: “Thanh xuân là để hoài niệm”. Thật vậy, những bộ phim về tuổi thanh xuân vốn không được làm ra để dành cho người trẻ, mà là để những người đã bước qua khỏi tuổi thanh xuân có thể một lần nữa nhớ về những tháng năm tuổi trẻ đầy niềm vui, hạnh phúc, đau thương và hối tiếc của mình.

Không có ai trải qua tuổi thanh xuân mà chưa từng hối hận. Chúng ta hối hận vì bỏ lỡ một cơ hội tốt. Chúng ta hối hận vì theo đuổi mộng ước xa vời mà khiến mẹ cha phải vất vả. Chúng ta hối hận vì sự nông nổi và hiếu thắng dẫn chúng ta đến những sai lầm, mà chúng ta phải trả giá bằng việc để mất đi những người mà chúng ta từng yêu thương. Biết bao cuốn tiểu thuyết, biết bao bộ phim về tuổi thanh xuân, biết bao câu chuyện tình dang dở, đến cuối cùng, đều là nỗi ân hận không nguôi.

“Chúng ta của sau này”, phim điện ảnh đầu tay của đạo diễn Lưu Nhược Anh, được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên do chính đạo diễn chấp bút, cũng không phải là ngoại lệ.

sau-nay-15259226385971527785333

“Chúng ta của sau này” bắt đầu khi hai nhân vật chính Lâm Kiến Thanh (Tỉnh Bách Nhiên) và Phương Tiểu Hiểu (Châu Đông Vũ) gặp lại nhau trên một chuyến bay vừa bị hoãn do thời tiết xấu. Từ đây, những kỷ niệm của cả hai lần lượt hiện về.

Mười năm trước, trên chuyến tàu từ Bắc Kinh về Dao Giang, cậu sinh viên chuyên ngành Thiết kế game Lâm Kiến Thanh vô tình gặp gỡ cô gái cùng quê Phương Tiểu Hiểu. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi chỉ vài ngày khi hai người cùng về quê ăn Tết bắt đầu cho tình bạn giữa hai người đồng hương cùng vất vả kiếm sống giữa Bắc Kinh. Một năm sau, Tiểu Hiểu dọn đến ở nhờ phòng trọ của Kiến Thanh sau khi chia tay với bạn trai. Kiến Thanh tiếp tục công việc bán đĩa lậu kiếm sống còn Tiểu Hiểu vẫn luôn theo đuổi mục tiêu kiếm bạn trai ở Bắc Kinh để ổn định cuộc sống. Nhận thấy Tiểu Hiểu chưa bao giờ hướng trái tim về phía mình, Kiến Thanh chỉ lặng lẽ ở bên cô như một người bạn.

09-1525145721244603834411

Đêm giao thừa năm ấy, Tiểu Hiểu phát hiện ra gã bạn trai người Bắc Kinh của cô đã có vợ con. Kiến Thanh an ủi Tiểu Hiểu bằng bữa nhậu tất niên trong phòng trọ. Trai gái độc thân, cộng với tác dụng tuyệt vời của bia rượu, điều gì đến cũng phải đến. Ngày hôm sau, Tiểu Hiểu biến mất. Hàng chục cuộc điện thoại Kiến Thanh gọi đi, Tiểu Hiểu không hề bắt máy. Đến cuối ngày, khi Tiểu Hiểu quyết định nghe điện thoại của Kiến Thanh, cô chỉ hỏi anh một câu rằng: “Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn không?”

Bạn bạn cái *beep*

*Đã cắt đoạn chửi thề của reviewer vì quá dài.

Khi Tiểu Hiểu quay lại tìm Kiến Thanh, thì Kiến Thanh đã đi tù vì tội buôn đĩa lậu. Tết năm sau, Tiểu Hiểu quyết định về nhà thăm bố Kiến Thanh thay cho anh. Khi Kiến Thanh ra tù, Tiểu Hiểu tới đón và tỏ tình với anh. Hai người bắt đầu những tháng ngày hạnh phúc.

tinh-bao-1

Khi còn trẻ, chúng ta luôn nghĩ rằng hạnh phúc rất đơn giản. “Chỉ cần được ở bên người mình yêu, đó là hạnh phúc”. Thời gian qua đi, chúng ta càng cần thêm nhiều thứ. Áp lực cuộc sống, gánh nặng cơm áo gạo tiền dần dần hiện rõ. Chuẩn mực hạnh phúc trở nên phức tạp hơn. Phải mua nhà, phải mua xe, ngày Lễ phải tặng quà, phải tỏ ra mình giàu để người mình yêu không phải bị mất mặt… Để đạt được mục tiêu đó, chúng ta lao đầu vào làm việc. Chúng ta làm việc ngày đêm. Chúng ta làm việc không ngơi nghỉ. Chúng ta bỏ qua những buổi hẹn hò. Chúng ta bỏ qua những cuộc gọi nhỡ. Chúng ta tự nhủ rằng “Một chút nữa thôi, kiếm được tiền rồi mình sẽ bù đắp lại”. Đến khi ta nhận ra, thì người ta yêu, đã không còn ở bên ta nữa.

Vậy tất cả những gì ta làm, đến bây giờ, để làm gì vậy?

sau-nay-2-15259226084401479124913

Khi Kiến Thanh nhận ra tất cả những gì anh cần chỉ là Tiểu Hiểu ở bên anh, thì cũng là lúc anh không còn gặp lại cô nữa.

Kiến Thanh không thể nào hiểu được, tại sao bố anh không thích chiếc TV anh mua cho ông? Tại sao Tiểu Hiểu không muốn ở ngôi nhà anh mua cho cô? Tại sao khi bỏ lại chiếc ghế bành cũ nát mà Tiểu Hiểu yêu thích vì không còn chỗ trên xe lúc chuyển nhà, anh lại có cảm giác đau buồn đến vậy? Kiến Thanh cố gắng hết sức để Tiểu Hiểu có cuộc sống đủ đầy, nhưng anh chưa từng lấy một lần hỏi xem điều gì Tiểu Hiểu thực sự muốn.

Phụ nữ bắt đầu tình yêu với sự mơ mộng và dần dần trở nên chân thành. Đàn ông bắt đầu tình yêu với sự chân thành và rồi anh ta bắt đầu mơ mộng. Tình yêu đẹp khi hai con đường đó giao nhau, rồi kết thúc khi cả hai đều thay đổi quá nhiều so với vạch xuất phát.

sau-nay-5-15259226385951346066384

Khi Tiểu Hiểu và Kiến Thanh gặp lại nhau trên chuyến bay bị hoãn, Kiến Thanh đã lập gia đình, còn Tiểu Hiểu vẫn còn đơn độc. Hai người vẫn yêu nhau, tình cảm suốt mười năm chưa hề thay đổi. Kiến Thanh hỏi Tiểu Hiểu rất nhiều. “Nếu khi đó em không bỏ anh?”, “Nếu khi đó hai ta đám cưới?”, “Nếu chúng ta không tới Bắc Kinh?”… “Liệu chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi chứ?”.

“Nếu khi đó anh dũng cảm bước lên chuyến tàu cùng em, em sẽ ở bên anh mãi mãi”. Tiểu Hiểu đã nói với Kiến Thanh như vậy.

us-and-them-2

Trong MV “I Know” của ca sỹ Yang Pa, có một câu nói thế này: “Trong tình yêu, đôi khi cũng cần có lòng can đảm”. Ngày hôm ấy, trên chuyến tàu điện ngầm ấy, nếu Kiến Thanh đủ can đảm để bước lên tàu cùng Tiểu Hiểu, nếu Kiến Thanh đủ dũng cảm để giữ Tiểu Hiểu lại bên mình, thì cả hai của sau này, có phải rồi sẽ khác?

Khi nhìn lại những gì đã trải qua, chúng ta thường bắt đầu bằng chữ “Nếu…”. “Nếu khi đó tôi giữ người ấy lại…”, “Nếu khi đó hai ta không chia tay…”, “Nếu tôi có thể nói ra được điều đó…”… Nhưng nếu như không thể có chữ “Nếu” thì sao?

Đến cuối cùng, sau nhiều năm, Tiểu Hiểu và Kiến Thanh đã tìm ra sự dũng cảm của riêng mình.

 

“Chúng ta của sau này” bắt đầu với hai tông màu hoàn toàn khác biệt. Câu chuyện ở hiện tại được thể hiện với tông màu trắng đen trong khi quá khứ lại ngập tràn màu sắc. Điều này gần như ngược hoàn toàn với nhiều phim trước đây, khi tông màu trắng đen vốn thường được dùng để thể hiện quá khứ. Nhưng ý đồ của đạo diễn không chỉ đơn thuần là muốn làm độc lạ. Hiện tại của nhân vật chỉ là tông màu trắng đen, hay đúng hơn là một màu xám, được lý giải từ chính trò chơi mà Kiến Thanh tạo nên sau khi Tiểu Hiểu rời đi.

“Nếu chàng trai không tìm thấy người con gái mà anh yêu, thế giới của anh ta sẽ không còn màu sắc”.

Đối với những người không thể tìm thấy tình yêu của đời mình, cuộc sống này chắng phải cũng vô vị và một màu hay sao?

04-15251457718021679362263

Khi biết rằng Châu Đông Vũ đóng phim thanh xuân, khán giả đều ngầm hiểu rằng bộ phim đó chắc chắn sẽ buồn và đầy nước mắt. Nhưng “Chúng ta của sau này” dường như không được làm ra chỉ nhằm lấy nước mắt khán giả. Bộ phim là một câu chuyện nhẹ nhàng, trầm lặng, như một lời tự sự của một người đang kể cho chúng ta nghe về một câu chuyện tình đã xảy ra từ rất rất lâu. Không có những tình tiết lên gân lên cốt, không có những khoảnh khắc dữ dội đầy ám ảnh; “Chúng ta của sau này” bình dị và gần gũi như câu chuyện của một người bạn cũ, người hàng xóm kề bên, hay câu chuyện mà bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể trải qua một lần khi còn sống. Hình ảnh những khu phòng trọ ẩm thấp, ngột ngạt; hình ảnh những quán nhậu lề đường, những người thanh niên làm đủ việc để kiếm sống; hình ảnh những người yêu nhau trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc một cách bình yên dù nghèo túng… Tất cả tạo nên một bức tranh với tông màu dịu nhẹ, một bản hòa tấu nhẹ nhàng, giúp xoa dịu và an yên cho những tâm hồn hỗn loạn và bất ổn nhất.

f752fba604ac4d08c56734a3ee2ed8fd

Châu Đông Vũ đã mang đến một màn trình diễn tuyệt vời với hình ảnh một Tiểu Hiểu đầy bản năng, ngây thơ và nhạy cảm. Tình Bách Nhiên cũng đã rất thành công khi khắc họa nên một Kiến Thanh đầy suy tư, trăn trở, cùng nỗi hối hận đầu đau khổ luôn được kìm nén sau mỗi hành động, lời thoại và thậm chí là hơi thở. Nhưng nếu nói về sự thành công, có lẽ thành công lớn nhất của bộ phim là đạo diễn Lưu Nhược Anh.

Khi “Chúng ta của sau này” ra mắt, Lưu Nhược Anh đã bị chú ý rất nhiều vì mối tình đơn phương suốt nhiều năm cô dành cho nhạc sĩ Trần Thăng, người thầy của cô. Nhiều người tin rằng “Chúng ta của sau này” là cách mà Lưu Nhược Anh chia sẻ với mọi người về những cảm xúc và trải nghiệm của cô. Nhưng khi “Chúng ta của sau này” được chiếu lên, khán giả không còn nhìn thấy câu chuyện của Lưu Nhược Anh, cũng không còn nhìn thấy Chu Đông Vũ hay Tỉnh Bách Nhiên, mà chỉ nhìn thấy chuyện tình mười năm với đủ mọi cung bậc cảm xúc của Lâm Kiến Thanh và Phương Tiểu Hiểu.

Với một tác phẩm đầu tay, đó là thành công tuyệt vời nhất.

15233709281849_0

Chúng ta của sau này, có học được gì, khi tình yêu đã qua đi?

“Hạnh phúc không phải là câu chuyện, bất hạnh mới là câu chuyện”. Chúng ta của sau này, có thể có được hạnh phúc không, hay tất cả những gì chúng ta có chỉ là những câu chuyện?

Những câu chuyện với cái kết buồn, những câu chuyện chỉ ngập tràn hối hận và day dứt không nguôi; những câu chuyện như vậy, tốt nhất chỉ nên xuất hiện trên màn ảnh.

©yooribae


Trailer phim “Chúng ta của sau này”

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *