Sori – chỉ là một vệ tinh nhân tạo – ngày đêm lắng nghe tiếng nói của 7 tỷ người khắp thế giới, đến một ngày quyết định tự mình hạ cánh xuống Trái Đất, chỉ để tìm kiếm cô bé nào đó đã kêu cứu trong điện thoại mà nó nghe lén được.
Một người cha, yêu thương con gái mình, bảo vệ con gái mình, luôn muốn con gái có được những gì tốt nhất, nhưng chưa một lần thực sự lắng nghe, chưa một lần thực sự hỏi xem điều con gái mình muốn là gì. Chỉ đến khi con gái ông mất tích, ông mới nhận ra, và bắt đầu cuộc hành trình vô vọng tìm kiếm con gái.
Có một, à không, hai cảnh mình ấn tượng nhất trong phim. Cảnh Sori bị người cha kia bỏ rơi ở công viên, cả đêm tự tìm đường về quán kem – căn cứ bí mật của người cha và con gái ông ta – và sáng hôm sau, khi người cha trở về, ông nhìn thấy Sori đang đứng đó, đợi ông, ở nơi con gái ông luôn đứng đợi.
Cảnh thứ hai, cũng là cảnh kết phim, đó là hình ảnh con robot Sori trong chiếc áo khoác hồng rách nát, lết từng chút một trên sa mạc, trên hành trình tìm kiếm cô bé đã kêu cứu ở đầu phim.
Cuối cùng thì, từ khi nào, con người chúng ta đã trở nên vô nhân tính hơn cả một con robot ?